Là người đứng đầu của Đảng, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng luôn dành sự quan tâm và tình cảm tốt đẹp cho sự nghiệp chăm sóc sức khỏe nhân dân và cán bộ ngành y tế.
Khi là bệnh nhân, Tổng bí thư là một bệnh nhân khiêm nhẫn, kỷ luật, tuân thủ nghiêm túc, cần mẫn các chỉ định y khoa và luôn quý trọng, tin tưởng với tình cảm chân thực với các thầy thuốc.
Khi còn công tác ở Ban Bảo vệ chăm sóc sức khỏe cán bộ Trung ương và Hội đồng chuyên môn, được giao nhiệm vụ chủ trì các cuộc hội chẩn chuyên môn, hội đồng chúng tôi gồm nhiều chuyên gia đầu ngành của hầu hết các chuyên khoa để đưa ra phác đồ về chế độ dinh dưỡng, vật lý trị liệu, đông y, tây y, chế độ nghỉ ngơi, sinh hoạt rất nghiêm ngặt và chặt chẽ nhằm phục hồi khả năng vận động, đi lại và làm việc bình thường cho Tổng bí thư.
Cho đến giây phút này, khi bác đã ra đi, nhớ lại những ngày tháng đó, khi được theo dõi, giám sát phác đồ các loại trị liệu cùng với bác, chúng tôi ai cũng thấy bồi hồi.
Đó là một bệnh nhân dễ chịu, hiền hòa, lạc quan, luôn cố gắng hết sức để tuân thủ phác đồ điều trị khắt khe, vất vả.
Bác nói đùa chúng tôi quá hà khắc với bác và gọi tên anh Lợi, chuyên gia vật lý trị liệu là Hà Khắc Lợi, còn tôi thì bác gọi là Hà Khắc Tiến.
Chúng tôi giám sát chặt chẽ cả mâm cơm ăn tối của bác làm bác lo. Cứ giở lồng bàn lên là bác nói thức ăn đúng như chế độ dinh dưỡng mà bác sĩ quy định.
Cục Quản trị Văn phòng Trung ương thương bác, muốn điều chỉnh chế độ ăn, nhưng tôi không đồng ý. Lúc đó và bây giờ nghĩ lại vẫn thấy thương vì thực sự chúng tôi chỉ mong muốn bác sớm bình phục, đi lại bình thường.
Thấy bác khá vất vả với phác đồ điều trị, Hội đồng chuyên môn sau họp hội chẩn lại ghé thăm bác, chuyện trò và còn hát cho bác nghe. Bác rất thích và cùng hát luôn. Không ai ngờ bác cũng thuộc các bài hát đó.
Với nghị lực phi thường của bác, sự nỗ lực của chuyên môn và các cộng sự, cuối cùng bác đã ngồi họp, viết, đọc và đi lại khá bình thường.
Tôi còn nhớ nhiều kỷ niệm khác nữa. Nhưng giờ bác đã đi xa. Nhớ lại những kỷ niệm này, tôi vẫn rưng rưng xúc động.